Bài Viết 05: NHỚ LỜI MẸ DẠY

Tác giả: Nguyễn Thị Hồng, tại Tam Dương, Vĩnh Phúc

Tôi tên là Nguyễn Thị Hồng sinh ra trong một gia đình thuần nông. Từ hồi nhỏ, chân tay tôi đã bị teo lại, co quắp, không thể đứng thẳng và đi lại mà chỉ có thể nằm ngồi tại chỗ.

Mẹ tôi là Trần Thị Mấm, sinh năm 1944, cũng là một người khuyết tật khiếm thị. Hồi nhỏ bà bị lên sởi và ảnh hưởng đến mắt. Khi học đến lớp 3 thì mắt không còn nhìn được rõ nữa nên bà phải dừng học.

Mẹ tôi là người thầy đầu tiên dạy tôi tập đọc tập viết. Không thể sử dụng đôi tay, tôi tập cách ngậm bút vào mồm để viết chữ. Tôi viết nên những vần thơ theo cảm xúc của mình với bút danh Lệ Hồng.

“Tôi ghét cái rét mùa đông
Làm đôi vai mẹ run lên suốt ngày
Tôi ghét cái nắng mùa hè
Làm khô cháy cả lưng gầy mẹ tôi

Suốt đời mẹ đội nón mê
Thương con mẹ để con che nón lành”

Tôi ngậm bút viết thơ. Tôi để chiếc bút xoay tròn trên môi theo quỹ đạo cảm xúc của mình. Thơ người khác thì trôi ngang. Còn thơ tôi thì chảy dọc.
Mẹ tôi bảo “Mọi người ngồi thì viết được ngang. Còn con tôi nó nằm thì nó phải viết dọc. Tôi dạy Hồng: Cơ thể mình nằm ngang nhưng tâm hồn mình ngay thẳng.”

Ảnh: Nhân vật cung cấp @Trăng Khuyết
#lạc_quan_vượt_khó_cuộc_sống_đẹp_tươi #karmamobilityvietnam #karma #xelănkarma #Minigame